đi cho hết đêm hoang vu…
songphạm
Trong giấc ngủ đêm đêm tôi mơ về ngôi nhà
nơi có cây mận quanh năm trổ bông thơm lừng, trắng tóc
nơi những ngọn gió dịu dàng, thướt tha từ trời cao phần phật
ùa về
thổi qua những trái mận xanh óng ả
nơi sẽ có người ngồi cùng tôi làm mẫu, vẽ tranh, ngắm trăng,
tìm sao…
đối ẩm cùng tôi bên trà, rượu, nhạc… đêm đêm
Chỉ vậy thôi, ước mơ tôi sao mà cao, mà xa, mà mịt mù vợi
vợi
hết nửa đời người tôi đi hoài chẳng tới
để tôi thương cây mận, tôi nhớ cây chanh, tôi đành hanh cây
chuối
tôi muối giấc mơ
tôi mờ con mắt
tôi thương ai
tôi thương tôi
mềm môi…
Tôi đã đi đâu
tôi đang đi đâu làm gì trong cái thế giới thơ mộng bi đát và
cô độc riêng mình?
Bước tới hay bước lui rồi cũng sẽ già hay tôi đã già
rồi sẽ chết hay tôi sắp chết?
ôi giấc ngủ dưới vòm cây…
Trong giấc mơ tôi đêm đêm có gương mặt ai, gương mặt tôi,
gương mặt thời gian
có rách vá cấu cào gào xé
có cơn đau từ vết thương chưa bao giờ khép miệng
có tình yêu lo sợ
có héo úa lụi tàn…
Tôi phải làm gì cho ngôi nhà đứng vững trong mơ
cho cây mận xanh sừng sững
cho bông mận rơi trắng đầu chợt quên mình đầu trắng
cho những dốt nát, sân si vô độ
những cô đơn, đớn đau có thực
những vũng lầy, những vòng xoáy của bất lực
thường trực
hừng hực…
Thì đi cho hết đêm hoang hoải
ngày hoang vu và lòng mình hoang tàn
đi cho biết đó biết đây
biết đầy hết sợ
sợ chết sợ sống sợ thất bại sợ đớn đau sợ cô độc sợ không ai
hiểu sợ bị bỏ rơi
sợ rời cõi tạm…
Tất cả
sụp đổ đi cho tôi cho chúng ta cho tất cả được ra đời
cái gì đã sụp đổ đi cho tôi ra đời?
và cái gì đã ra đời cho tình yêu, cho giấc mơ tôi đổ sụp?
và tôi sụp đổ…
Saigon đêm hoang vu
17-2-2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét