má,
tháng sáu và lòng tự trọng
"Bây giờ
mẹ đã thành mơ, hơi mẹ hóa thành hơi gió
Bốn mùa ngồi nghe mọi nơi, tiếng mẹ ru bồi
hồi..."
(Đạo ca 4 - Phạm Duy)
Vậy là 4
năm chẵn chòi ngày Má mất.
Đầy lòng tự trọng, Má ra đi...
73 tuổi cho một đời người - không
quá dài cũng không quá ngắn. Chợt nghĩ tới một điều rất cũ: "Ai rồi cũng
phải ra đi..."
Ừ, vấn đề còn lại chỉ là thời điểm.
...
Rất tự trọng, rất đúng thời
điểm, Má ra đi.
"Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng/ con nuôi
cha mẹ tính tháng tính ngày". Và chúng mình cũng không ngoại lệ.
Ngay khi chúng mình bắt
đầu "tính ngày tính tháng"... thì Má nhắm mắt rời đi, một bước rồi xa mãi không về
nữa. Để không còn nhìn thấy chúng mình túng bấn, nợ nần, gây gổ, cãi lẫy xem tuần này ai nuôi Má, tuần sau Má ai nuôi?
Mà
thực tế là anh em chúng mình đã bắt đầu mắc nợ, bắt đầu cãi lẫy, đùn đẩy...
...
Bốn năm, đủ để chúng mình
nhận diện được tầm quan trọng và nỗi mất mát, hụt hẫng không gì bù đắp nỗi khi
KHÔNG CÒN MÁ.
Bốn năm, chúng mình bất chợt nhận ra khối tài sản Má để lại quá
lớn, không phải nhà, không phải đất, không
tiền muôn bạc vạn... mà là LÒNG TỰ TRỌNG.
Như bàn tay có ngón ngắn
ngón dài, đều là con của Má nhưng chúng mình đứa nhiều tự trọng, đứa ít hơn
chút đỉnh, nhưng kỳ thực không đứa nào ít đến nỗi đáng phải xấu hổ, phải cúi mặt,
quay đi...
Tháng sáu nhạt mưa, tháng
sáu nhớ Má, nhớ ơi câu lục bát trăng rơi trăng rụng xuống đồi...
Ðêm
xuân trăng rụng xuống đồi
ạ ơi tiếng dế bổi hồi ngõ
sâu
chẫu chàng ì oạp
mưa mau
lá chao chát lá
vườn sau
bóng người...
Mẹ đi
tóc xõa ngang trời
chiều hong nắng rạn bời
bời ngọn cau
lòng ròng đớp bọt cầu ao
chênh chao lá trút mưa cào
nhánh sông
Ngày xuân con én lên đồng
cánh điên đảo vá không
xong mảnh trời
mẹ về trong tiếng chuông
lơi
trong câu hát nghẹn ơi hời
niềm yêu...
Song
Phạm
18-6-2012