29 thg 6, 2012

nhà báo


"Tính hèn nhát trong ta tự hỏi: "Có an toàn không?
Tính cơ hội cũng hỏi: "Có khôn khéo không?
Tính ảo vọng lại hỏi: "Có được tiếng tăm gì không?
Nhưng chính lương tâm ta lên tiếng: "Có là lẽ phải không?
Và có khi ta phải chọn một vị trí không an toàn, không khôn khéo, không để được tiếng tăm gì cả, nhưng ta phải chọn nó, vì lương tâm ta bảo ta rằng đó là lẽ phải!”

(Martin Luther King)

20 thg 6, 2012

khúc chia xa
Lã văn Cường
Em bây giờ còn đấy bây giờ nhìn thấy phấn son nhạt phai 
Có tiếc kỷ niệm cũ dấu yêu ngày ấy cũng phôi pha rồi 
Còn chiều buồn chơi vơi, gọi tình buồn chao ôi!
Em bây giờ nhịp sống vẫn như dòng thác cuốn phăng đời tôi 
Em vẫn là hình bóng giấc mơ đằm thắm với tôi một thời 
Dù cuộc tình chia phôi 
Dù muộn phiền nguôi ngoai
Tôi đi tìm nẻo mơ giấu trong lòng tôi tiếng chim ngàn khơi 
Em ân tình trầm lắng cho tôi mặn đắng lẻ loi cuộc đời 
Còn nợ mộng mồ côi
Còn nợ lòng cút côi
Tôi mãi đi tìm tới cứ theo nguồn vui cứ theo buồn trôi 
Cho tới hơi thở cuối đến cung trần thế tiếng ru cuộc đời 
Dù ngậm ngùi rồi thôi 
Dù ngọt bùi thế thôi




còn gì nữa đâu
Phạm Duy
Còn gì nữa đâu mà tìm đến nhau
Mối thương đau dài lâu đã lên cao chìm sâu
Ngăn bước qua cầu tình đã nghẹn ngào
Còn gì nữa đâu mà chờ đón nhau
Suốt đêm thâu lạnh lẽo
Ngóng trông nhau bạc đầu mà chẳng thấy đâu
...
Còn gì nữa đâu mà tưởng nhớ nhau
Bóng dáng yêu từ lâu đã trôi mau về đâu
Trong giấc mơ nghèo tình đã nhạt màu
Còn gì nữa đâu mà oán trách nhau
Có quên mau cuộc sầu
Có nuôi bao tình sâu thì lòng vẫn đau
...
Còn gì nữa đâu mà phải khóc nhau
Có đi theo mùa ngâu tới suối reo nghìn thâu
Tình chôn đã lâu
Còn gì nữa đâu mà kể với nhau
Vết thương đau ngày nào
Có sống bao đời sau thì đã mất nhau
Còn gì nữa đâu mà gọi mãi nhau


           

19 thg 6, 2012

ngày hôm qua là thế
...
Ngày hôm qua là thế, chìm khuất trong mưa xóa nhòa
Nhìn em đi lặng lẽ qua những buồn vui
Ngày hôm qua là thế từ tháng năm cũ tìm về
Tìm trong em nụ hôn quên lãng đầu tiên

Đợi em qua đường phố thao thức
Cả gió mưa cũng dịu dàng
Ngày hôm qua dù nắng bôi xóa dù mưa còn rơi
Ngày hôm qua là thế biển tiễn đưa cánh buồm về
Ngày hôm qua dù sao tôi đã chờ mong

Một sớm mai nắng về trên hàng cây và gió thao thiết
Chỉ có em biết nơi nào đại dương vẫn khát khao
Chỉ có em biết từng đêm từng đêm tỉnh giấc
Chợt thấy ta giữa xa lạ nơi nào

Vàng phai đi mùa thu để lá hoa bớt phiền muộn
Ở ngoài kia còn có mây trắng trời xanh
Ngày hôm qua mình đã mơ ước một ước mơ dẫu bình thường
Ngồi bên em hoàng hôn đâu đó rụng rơi

Một sớm mai nắng về trên hàng cây và gió thao thiết
Chỉ có em biết nơi nào đại dương vẫn khát khao
Chỉ có em biết từng đêm từng đêm tỉnh giấc
Chợt thấy ta giữa xa lạ nơi nào

Vàng phai đi mùa thu để lá hoa bớt phiền muộn
Ở ngoài kia còn có mây trắng trời xanh
Ngày hôm qua cạn lối chỉ có anh trước biển rộng
Chợt nhận ra mình cô đơn giữa đời nhau...


           

18 thg 6, 2012



má, tháng sáu và lòng tự trọng

"Bây giờ mẹ đã thành mơ, hơi mẹ hóa thành hơi gió
Bốn mùa ngồi nghe mọi nơi, tiếng mẹ ru bồi hồi..."
(Đạo ca 4 - Phạm Duy)

Vậy là 4 năm chẵn chòi ngày Má mất.
Đầy lòng tự trọng, Má ra đi...
73 tuổi cho một đời người - không quá dài cũng không quá ngắn. Chợt nghĩ tới một điều rất cũ: "Ai rồi cũng phải ra đi..."
Ừ, vấn đề còn lại chỉ là thời điểm.
...
Rất tự trọng, rất đúng thời điểm, Má ra đi. 
"Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng/ con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày". Và chúng mình cũng không ngoại lệ.
Ngay khi chúng mình bắt đầu "tính ngày tính tháng"... thì Má nhắm mắt rời đi, một bước rồi xa mãi không về nữa. Để không còn nhìn thấy chúng mình túng bấn, nợ nần, gây gổ, cãi lẫy xem tuần này ai nuôi Má, tuần sau Má ai nuôi? 
Mà thực tế là anh em chúng mình đã bắt đầu mắc nợ, bắt đầu cãi lẫy, đùn đẩy...
...
Bốn năm, đủ để chúng mình nhận diện được tầm quan trọng và nỗi mất mát, hụt hẫng không gì bù đắp nỗi khi KHÔNG CÒN MÁ.
Bốn năm, chúng mình bất chợt nhận ra khối tài sản Má để lại quá lớn, không phải nhà, không phải đất, không tiền muôn bạc vạn... mà là LÒNG TỰ TRỌNG.
Như bàn tay có ngón ngắn ngón dài, đều là con của Má nhưng chúng mình đứa nhiều tự trọng, đứa ít hơn chút đỉnh, nhưng kỳ thực không đứa nào ít đến nỗi đáng phải xấu hổ, phải cúi mặt, quay đi...
Tháng sáu nhạt mưa, tháng sáu nhớ Má, nhớ ơi câu lục bát trăng rơi trăng rụng xuống đồi...

Ðêm xuân trăng rụng xuống đồi
ạ ơi tiếng dế bổi hồi ngõ sâu
chẫu chàng ì oạp
mưa mau
lá chao chát lá 
vườn sau
bóng người...

Mẹ đi
tóc xõa ngang trời
chiều hong nắng rạn bời bời ngọn cau
lòng ròng đớp bọt cầu ao
chênh chao lá trút mưa cào nhánh sông

Ngày xuân con én lên đồng
cánh điên đảo vá không xong mảnh trời
mẹ về trong tiếng chuông lơi
trong câu hát nghẹn ơi hời niềm yêu...

Song Phạm
18-6-2012