7 thg 7, 2009

Trong căn phòng 4 mét vuông, tôi chạy bộ...

trong căn phòng bốn mét vuông, tôi chạy bộ
thơ songphạm
Có đốm nắng mỗi buổi sáng chui vào căn phòng tôi
đốm nắng nhỏ nhoi
tôi có thể chạm tay, có thể áp mặt vào
nhưng không thể nắm bắt
đốm nắng có mây đi ngang, gió đi ngang
mờ mờ, tỏ tỏ
vụt to lên trong lòng tay
rồi chỉ như một dấu chấm, như đầu ngón tay xinh

Đốm nắng nhỏ nhoi
là câu hỏi nôn nao
là hàm chứa một tình yêu khôn kham
đáng sợ
là niềm tin vào chuyến phiêu du bắt buộc
trói lòng nhau đợi chờ

Bởi vì chúng ta đã bị đuổi khỏi thiên đường
kể từ buổi Adam và Eva phạm lỗi
chúng ta bay giữa khoảng trống thời gian theo những đường bay thẳng đứng
để rồi mỗi sớm mai trong căn phòng bốm mét vuông
vì cái đốm nắng nhỏ nhoi kia
xuyên qua không gian, thời gian
tôi chạy bộ
hít thở bốn mét khối không khí
(mớ không khí chẳng mấy trong lành tỏa ra từ mảng tường ám khói ố vàng)

Thế cũng đủ cho tôi
khi những giới hạn cá nhân chật chội dồn nén từng người
trái tim ứ tràn một thứ dịch mộng mơ, hoang tưởng
duy cái đốm nắng bé xinh có thể khiến tôi thấy mình hiện hữu
vậy nên đôi mắt, bàn tay, đôi chân, tâm hồn, hơi thở này
tất cả
phải được giữ lại cho đốm nắng tôi yêu

Tôi thường cắt ngang những suy nghĩ của mình
và bắt quàng qua những suy nghĩ khác
suy nghĩ nào cũng dẫn về phía chông chênh
tôi ói ra hai con cánh cam, một bông hoa và một bầy ẩn dụ
hạnh phúc trong sự gắn bó bất tận
đốm nắng níu tôi lên
bất chợt quanh quanh triệu triệu đại dương ầm ào vỗ sóng
dù chỉ là khoảnh khắc, là ánh chớp
là sức lực hạn hẹp của trái tim mỏng mảnh bóng đèn

Dù khi tôi bị cuốn phăng vào dòng sống
bị nhận chìm, bị quăng quật nát tan bên ghềnh đá đợi chờ
cầm trong tay đốm nắng
sưởi lòng mình
lại nhìn mây trôi ngang, nhìn gió trôi ngang
chẳng thèm loạng choạng lo âu trời đất nữa
chỉ lặng lẽ yêu thương, lặng lẽ kiếm tìm…

Sớm nay
có kẻ bay cùng đốm nắng
về phia hành tinh của hoàng tử bé xa xôi
cùng đi kiếm mặt trời...

1 nhận xét: