Nguyễn
Quang Thiều
"Tôi hát bài ca về cố hương tôi/ Trong những chiếc tiểu sành đang xếp bên lò gốm/ Một mai đây tôi sẽ nằm trong đó/ Kiếp này tôi là người/ Kiếp sau phải là vật/ Tôi xin ở kiếp sau là một con chó nhỏ/ Để canh giữ nỗi buồn - báu vật cố hương tôi"
Tôi hát bài ca về cố hương tôi
Khi tất cả đã
ngủ say
Dưới những vì
sao ướt át
Và những ngọn
gió hoang mê dại tìm về
Đâu đây có tiếng
nói mê đàn ông bên mái tóc đàn bà
Đâu đây thơm
mùi sữa bà mẹ khe khẽ tràn vào đêm
Đâu đây những
bầu vú con gái tuổi mười lăm như những mầm cây đang nhoi lên khỏi đất
Và đâu đây tiếng
ho người già khúc khắc
Như những
trái cây chín mê ngủ tuột khỏi cành rơi xuống
Góc vườn
khuya cỏ thức trắng một mình
Tôi hát bài ca về cố hương tôi
Trong ánh
sáng đèn dầu
Ngọn đèn đó
ông bà tôi để lại
Đẹp và buồn
hơn tất cả những ngọn đèn
Thuở tôi vừa
sinh ra
Mẹ đã đặt ngọn
đèn trước mặt tôi
Để tôi nhìn mặt
đèn mà biết buồn, biết yêu và biết khóc
Tôi hát bài ca về cố hương tôi
Bằng khúc ruột
tôi đã chôn ở đó
Nó không tiêu
tan
Nó thành con
giun đất
Bò âm thầm dưới
vại nước, bờ ao
Bò quằn quại
qua khu mồ dòng họ
Bò qua bãi
tha ma người làng chết đói
Đất đùn lên
máu chảy dòng dòng
Tôi hát, tôi
hát bài ca về cố hương tôi
Trong những
chiếc tiểu sành đang xếp bên lò gốm
Một mai đây
tôi sẽ nằm trong đó
Kiếp này tôi
là người
Kiếp sau phải
là vật
Tôi xin ở kiếp
sau là một con chó nhỏ
Để canh giữ nỗi
buồn - báu vật cố hương tôi
Nguồn ảnh: Internet