19 thg 1, 2009

Tình chỉ đẹp

Tình chỉ đẹp...
Truyện ngắn hậu-hiện-đại của Lý Lan

1. Điện thoại reo khi tôi còn ở trong phi trường: “Chị về tới Sài Gòn chưa?” “Máy bay vừa đáp xuống anh à.” “Vậy tốt quá. Gọi hỏi thăm chị thôi.” “Cám ơn anh.” “Mà chị có biết ai đang gọi cho chị không?” “Có chứ. Điện thoại có hiện ra chữ XE OM NN.” “Chị giữ số nghe. Khi nào trở lại Non Nước thì gọi cho tôi nhé.” “Dạ.”
2. Ghi chú: Danh bạ của tôi lưu rất nhiều số điện thoại di động có tên XE OM + gì đó, chẳng hạn + AD, CT, NT, HN… AD là anh xe ôm quen, thường đậu ở góc đường gần chợ An Đông, mỗi khi tôi cần đi đâu mà xuất phát từ nhà thì tôi thường đi xe của anh. Hoặc khi đi ăn tiệc về khuya thì tôi gọi điện nhờ anh ra đón. Những CT, NT, HN… là địa danh, những thành phố mà tôi có dịp ghé qua vài ngày, hoặc một ngày, thường bao luôn một anh xe ôm chở đi đó đây cho đỡ mất công trả giá từng chặng đường không rõ dài ngắn ra sao nơi đất lạ. Anh xe ôm đã chở tôi đi chơi Non Nước khá đẹp trai.
3. Email (Trưởng ban văn nghệ báo Tuổi Trẻ Tình): Gởi gấp một truyện ngắn, đề tài tình yêu, có tí tình dục càng tốt , nhưng kín đáo và thanh cao, phong cách hiện đại.
Tôi (reply): Có ngay. Đang viết.
4.“Ái! Tiếng kêu đau đớn, bất ngờ, khi đứa con gái đẩy mạnh thằng con trai ra khỏi thân thể mình. Cơn đau như khi bất ngờ bị lưỡi dao cứa đứt da thịt. Nó khép hai đùi lại, hai mắt ứa đầy nứơc, nhoè nhoẹt hình ảnh của thằng con trai còn trong tư thế quì lom khom. Anh hứa là không hại em mà…” Tôi lướt ngón tay trên bàn phím. Mở đầu phải nhử mồi. Đây là học tập kinh nghiệm của bà bạn tôi, bất kể truyện viết về cái gì, cứ mở đầu là làm tình cái đã.
5. Hai đứa đó hãy còn là con nít khi chơi trò hẹn hò trong động. Một cái động chưa được ghi tên trong kỷ yếu du lịch, chưa xây bậc thang để trèo lên cửa động, chưa đẽo tượng Phật trên vách đá cho khách thập phương xì xụp khấn vái. Mỗi ngày, nếu trời nắng, mặt trời sẽ đi ngang qua cái lỗ to cỡ cái tộ cao cao trên vòm động, rọi một luồng ánh sáng xiên xiên xuống đáy chừng vài mươi phút. Khi ấy cảnh trí trong động lung linh huyền ảo, người ngồi cạnh nhau có thể thấy nhau đến kẻ tóc chân tơ. Mặt trời lặn chếch góc thì luồng ánh sáng tắt, cái lỗ vẫn còn trắng như một bóng đèn thủy ngân, không đủ soi tỏ những chùm thạch nhũ, nhưng người tựa má kề vai nhau không cần nhiều ánh sáng hơn. Bóng dáng thằng con trai chỉ có thể vẽ lờ mờ. Đứa con gái cũng vậy. Không thể chi tiết đến da thịt đường nét. Tiếng kêu “Ái” không phải là tíêng thét đau thấu trời, dù là phản ứng tự nhiên, do bất ngờ và không kìm nén được, nhưng âm thanh vang vọng, ngân và rung một lúc giữa những vách đá.
6. Tin nhắn: chi dang lam gi sg co mua khong mien trung dang baoLẽ ra tôi xoá đi các số điện thoại xe ôm sau khi rời một địa phương không có kế hoạch quay lại. Chẳng qua lười, hoặc vội, hoặc quên béng đi, mà các con số vẫn được lưu. Thường thì chẳng anh xe ôm nào gọi lại hay nhắn nhe, trừ khi nhầm số. Thỉnh thoảng có người gọi trong một hai ngày đầu, như trường hợp anh xe ôm Non Nước đã đưa tôi ra phi trường rồi gọi hỏi tôi đến nơi chưa. Mấy cuộc gọi đó thường chỉ liên quan đến nhầm lẫn tiền nong hay đồ vật bỏ quên. Anh xe ôm Non Nước coi bộ đa cảm. Nhưng tôi không ngạc nhiên, vì suốt đoạn đường chở tôi qua bán đảo Sơn Trà anh xe ôm không ngừng nói. Mươi năm trứơc con đường này đâu có như vầy. Hồi tôi còn con nít…
7. Thằng con nít lớn lên thành đàn ông. Đứa con gái lớn lên thành đàn bà. Họ không thành vợ chồng. Truyện ngắn không nhất thíêt phải có truyện. Vả lại, hai ba ngàn chữ không đủ để bịa ra một câu chuyện éo le với tình huống đầy kịch tính rồi giải quyết hay bỏ lửng ở đoạn kết. Thật ra thì có thể được. Nhưng đó không phải là sở trường của tôi.
8. Nhiều khi tôi viết một mạch tới nửa đêm, đóng máy tính, đi ngủ. Hôm sau mở máy thấy cái truyện đã tự hoàn chỉnh rồi. Cũng có khi đọc đi đọc lại vẫn không chắc mình muốn nói gì. Nếu lúc ấy bị giục nộp bài gấp quá, tôi chọn giải pháp viết thêm một đoạn kết thúc bất ngờ, gợi ý người đọc, cụ thể là người biên tập, về một ẩn ý sâu xa. Đã xảy ra vài trường hợp như vậy, và những truyện đó đều được khen là viết sâu sắc. Truyện này, truyện đang viết, lan man ngọn gió thổi qua Vọng Giang Đài, quanh co giòng sông uốn lượn dưới chân núi, phía gần chùa Quan Âm thấp thoáng ngôi trường tiểu học, có hai chú tiểu ở trong chùa, trưa nắng chang chang để đầu trọc đi học. Một gã du khách Tây áp mặt vô một cái máy chụp hình bự gần bằng cái mặt hắn, chụp, rắc rắc, xoay qua xoay lại, chụp, rắc rắc, chụp, rắc rắc, tiến tới tiến lui, rắc rắc, khuỵu đầu gối, rắc rắc, ngồi bệch xuống đất, xoạch chân ra, rắc rắc, đứng dậy. Tôi nhìn anh ta chỉ để nhìn anh ta thôi. Như cái tiếng bấm máy rắc rắc ấy, nó kêu rõ như vậy vì cái máy của anh ta phát tíêng kêu rõ như vậy. Những chi tíêt này thực ra không liên quan đến hai đứa nhỏ đang lãng mạn trong động, nhưng cần có để câu chuyện mang màu sắc đời thường, đương đại. Bây giờ đến phần cao siêu.
9. Những ước mơ thiếu thời đã đưa tôi đi rất xa. Nhiều khi ngồi nghe sóng vỗ ở một ghềnh đá bên bờ Thái Bình Dương, tôi bỗng nhận ra chỗ này mình đã từng mơ đến, âm thanh rào rạt rào này mình đã tưởng tượng ra, cả nỗi khát khao, những tưởng chỉ là khao khát hoang đường, về nỗi cô độc giữa thiên nhiên hoang vắng mỹ lệ. Nỗi đau xé thịt khi kẻ khác xâm nhập vào mình qua đi, không lập lại. Một nỗi vắng lạ lùng khác lén đến, rụt rè ần hiện, rõ nét dần, ở lại, và lớn lên, nhiều khi xâm chiếm cả hồn mình sau này. Nỗi vắng ấy lẻn vào cảm xúc rối rắm trong cái khảnh khắc chợt hiểu ra mình đã bị kẻ khác xâm nhập, mình không còn nguyên vẹn là mình, không còn là một bí ẩn riêng tư, như đã bị cướp bóc hay hủy hoại rồi. Kẻ đột phá, dù lung linh trong ánh sáng huyền ảo của thạch động, dù tỏ vẻ bối rối, nâng niu, vẫn hiện dần sự tàn nhẫn, tầm thường.
10.Trong đời, ân ái với những người đàn ông khác nhau khi tôi đã là người đàn bà hai mươi, ba mươi, bốn mươi tuổi, tôi đạt được điều người ta gọi là cực khoái. Cảm giác hiến dâng tuyệt đối, tự đánh mất mình hoàn toàn, như tan biến, như không tồn tại nữa xác thân, không hiện hữu cả ý thức. Tôi ôm siết tấm thân người đàn ông, ngất ngây cảm giác hoà nhập, là một, thành kẻ khác, được ôm, nuốt, bao bọc trong hình hài kẻ khác. Cảm giác bùng toả, tôi chết đi, để nhận kẻ khác sống trong mình. Giây lát đó, dù là những mỹ từ dâng hiến, thụ nhận, trao trọn, gắn bó, thuỷ chung, hay bất cứ động từ nào khác cũng không đủ ý nghĩa diễn đạt. Trong giây lát đó người đàn ông trong vòng tay tôi là tất cả ý nghĩa, là toàn bộ vũ trụ. Là tình yêu. Là ước mơ lẫn hiện thực. Khát vọng lẫn thoả thuê. Rồi tôi nới lỏng vòng tay, buông rời một thân xác nhớp nháp mồ hôi. Và rồi nhẹ nhàng, dù không len lén nữa, nỗi vắng lạ lùng ấy chợt hiện ra, chiếm hết khoảng trống người đàn ông để lại bên trong tôi.
11. Đoạn kết: Chiều xuống trên sườn non, cây cỏ hiu hiu trên lối mòn, đứa con gái bước từng bước khẻ khàng qua mấy bụi bông móng tay đã búp lại. Phía dưới là dòng sông, bên kia sông là cánh đồng, lác đác giữa đồng là những mái nhà, và trên mái nhà bảng lảng vấn vương làn khói lam nhạt. Đứa con gái men theo lưng núi, đi vòng qua sườn bên kia, vẫn những bước đi nương nhẹ, đi hoài đi hoài, băng qua rừng dương, bãi cát. Mênh mông kia là biển. Bao la ngoài kia nữa là Thái Bình Dương. Để bàn chân lún dần xuống cát, cô gái nhoà dần vào biển, tan thành đại dương.
12. Tin nhắn XE OM: TÔI DOC CHUYEN CHI VIET VE TOI ROI Trả lời: TOI DAU CO VIET VE ANH Điện thoại reo - XE OM: Tôi biết chị là nhà văn mà. Tôi có thấy hình chị trên báo, trên ti vi nữa. Tôi đang cầm tờ báo đăng cái truyện chị viết hai đứa tôi ở trong động mà tôi kể lúc chở chị đi chơi Non Nước nè. Nó đọc nó cũng nhận ra nó nữa mà!
Nó nào? Vợ tôi. Nhưng trong truyện tôi viết, hai đứa nhỏ đâu có thành vợ chồng.
Tôi hiểu chứ. Văn chương mà. Tình chỉ đẹp khi còn dang dở…

(Truyện đăng báo Tuổi Trẻ Cười, Xuân Kỷ Sửu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét